Editor: Tiểu Thiên Yết, Mai
Chương 12: Có thể cười người
Có những người vẫn muốn tránh mặt nhưng lại vô tình gặp nhau, có một số việc vẫn muốn quên nhưng đến phút gặp lại thì quá khứ đau khổ đó lại ùa về.
Ý nghĩ này xuất hiện ngay khi Lâm Lệ nhìn thấy Tiêu Tiêu bước xuống xe.
Chu Hàn tiến về phía họ, khi hai xe sắp va chạm, may là hắn phanh lại đúng lúc, tình huống cũng không tính là nghiêm trọng.
Tiêu Tiêu thở phì phì tiến lên, nhìn vào chiếc xe đối diện, trên mặt lửa giận càng sâu, ngẩng đầu hướng về phía Chu Hàn hô: “Này! Anh mới học lái xe sao, không thấy có xe đi ra à? Mà cứ như vậy đâm vào, bị mù hả?”
Chu Hàn nhíu mày nâng tay nhìn đồng hồ, nguyên bản buổi sáng đã muộn, vừa rồi còn đưa đứa nhỏ đi học, hiện tại hắn thật sự không còn dư thời gian cùng cô ta tranh luận đúng sai, hay bồi thường như thế nào.
Ngẩng đầu trực tiếp đối mặt với nữ nhân, có chút nghiêm khắc nói: “Tình huống không tính là nghiêm trọng, chuyện bồi thường thiệt hơn tôi có thể không cần so đo, nhưng hiện tại tôi đang vội, cho nền phiền cô lái xe gọn sang, đừng chắn giữa đường.”. Nói xong liền muốn xoay người đi về phía xe của mình.
Thấy hắn muốn đi, Tiêu Tiêu vội cầm tay hắn, trừng mắt nhìn hắn lớn tiếng nói: “Này, anh có ý gì? Cái gì gọi là chuyện bồi thường không cần so đo, là anh đụng vào xe của tôi còn không phải là sai à?”
Chu Hàn nhíu mày, nhìn bàn tay đang cầm lấy tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng là tôi sai?”
Thấy hắn không định đi nữa, lúc này Tiêu Tiêu mới buông hắn ra, vẻ mặt đương nhiên nói: “Đương nhiên là anh sai rồi, tôi đang lái xe, là anh không có mắt mà đâm vào, không phải anh sai thì ai sai!” Thấy Trình Tường xuống xe, như tìm được sự giúp đỡ, Tiêu Tiêu liền xoay người kéo tay Trình Tường làm nũng, nói: “Tường ca ca, anh ta đụng vào xe chúng ta còn không chịu nhận sai, xe này là mới mua hôm qua, em không thể cứ như vậy mà bỏ qua được!”
Chu Hàn giương mắt lên nhìn về phía Trình Tường, liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân này, hôm trước hắn ta cùng Lâm Lệ lôi lôi kéo kéo trước cửa công ty, theo phản ứng quay đầu nhìn lại về phía xe, cho dù đã cách một lớp kính, nhưng là anh có thể tưởng tượng ra được phản ứng của Lâm Lệ lúc này có bao nhiêu cứng ngắc.
Nếu anh đoán đúng thì nam nhân trước mặt náy chính là người đã vứt bỏ Lâm Lệ ngay tại hôn lễ, như vậy thì nữ nhân trước mặt này chính là nguyên nhân.
Suy nghĩ này làm cho ánh mắt Chu Hàn nhìn đôi nam nữ này trở nên nghiêm khắc, thời điểm xoay đầu, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên có chút khinh thường, chỉ vào con đường Tiêu Tiêu vừa mới đi qua ,nói: “Chưa nói đến đây là đường một chiều, chỉ với việc xe cô từ nơi này đi ra chính là phạm luật, hơn nữa lúc đi ra cô không hề bật tín hiệu xin đường, đây là lỗi sai của cô đi.!”
“Tôi…” Tiêu Tiêu nghẹn lời, phẫn hận một câu phản bác cũng không nói được, chỉ có thể để hắn nói. Nhưng chính cô không cam lòng, liền quay đầu kéo tay Trình Tường Làm nũng: “Tường ca ca, em không quan tâm, xe này mới lấy giấy phép, chưa đi được mấy ngày, hiện tại thành như vậy, ít nhất anh ta phải bồi thường tiền sơn lại xe mới được”.
Trình Tường biết trong chuyện này bọn họ đuối lý, nhưng Tiêu Tiêu từ nhỏ đã được nuông chiều, trong từ điển của cô ấy vốn không có khái niệm nhận sai. Quay đầu nhìn về phía nam nhân đối diện, lại thoáng thấy Lâm Lệ ngồi trong xe, liền sững người lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn người trong xe, ngoài ý muốn có chút nỉ non, “Lâm Lệ…”
Một bên, Tiêu Tiêu nghe thấy vậy, nhíu nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Trình Tường, vừa lúc chống lại đôi mắt Lâm Lệ trong xe. Có chút ngoài ý muốn, thế nhưng ở chỗ này lại gặp được nữ nhân kia, liếc mắt nhìn Trình Tường, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn Lâm Lệ, trong mắt đầy vẻ áy náy, trong mắt của cô lại có tia trìu mến yêu thương. Mà loại ánh mắt trìu mến này đã từng rất quen thuộc,chỉ là đã rất lâu rồi Trình Tường không dùng ánh mắt này nhìn cô, thời điểm cô bị tổn thương, Tường ca ca luôn như vậy ôm cô vào trong ngực, an ủi cô chọc cô vui vẻ.
Là từ khi nào, quan hệ giữa cô và Tường ca ca biến thành như vậy. Dường như chính là từ sau hôn lễ, cô cho rằng hôn lễ không có, đứa nhỏ cũng không còn, cô ta cũng ly khai, anh ấy sẽ cùng cô về Mĩ, nhưng là không phải, anh ấy chẳng những chưa cùng cô trở về Mĩ mà trong khoảng thời gian này còn tựa hồ cố ý vô tình chốn cô. Cô đến tìm anh mười lần thì cơ hồ hơn phân nửa anh sẽ lấy lý do công việc để từ chối, không rảnh cùng cô đi ăn cơm. Trước kia không phải như thế, chỉ cần làm cô vui vẻ, chỉ cần một cú điện thoại của cô, dù có là sự tình trọng yếu anh cũng sẽ bỏ lại sau đấy chạy vội đến bên cạnh cô. Nhưng là hiện tại, cô gọi mười cú điện thoại anh cũng tìm được mười một lý do cự tuyệt.
Chẳng lẽ bây giờ anh muốn thay đổi sao, không còn yêu thương cô, không hề đem cô đặt ở vị trí nhất trong lòng? Vì sao con người luôn luôn thay đổi, chỉ vì khoảng cách mà thay đổi, lúc trước thì luôn miệng nói yêu cô một đời, sau lưng cô lại cùng nữ nhân khác quan hệ. Hiện tại Trình Tường cũng muốn thay đổi, không còn là như trước, thay đổi nhanh đến mức cô không thích ứng được. Vì sao lại thay đổi, giống như lúc trước cùng nhau, lúc bọn họ chưa trưởng thành, vui vẻ như vậy không tốt sao?
Càng suy nghi, lửa giận trong lòng Tiêu Tiêu càng sâu. Buông tay Trình Tường ra, cô tiến thẳng về phía Lâm Lệ, lấy tay liên tục đập cửa, kêu to: “Mở cửa! Cô mở cửa cho tôi!”
Trình Tường lấy lại tinh thần, bước lên phía trước, muốn giữ chặt Tiêu Tiêu ngăn cô lại: “Tiêu Tiêu, em làm gì vậy!”
Tiêu Tiêu cũng không thèm phản ứng, tay như trước đập đập cửa, “Cô mở cửa ra, mở ra!” Dùng tay đập cửa xe vài cái, cũng không thấy phản ứng, sau đó còn chưa hết giận, dùng chân liên tục đá vào xe, miệng liên tục không ngừng lặp lại: “Mở ra, mở ra!”
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Lâm Lệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng không mang theo tia cảm xúc nào, chỉ mở miệng nói: “Có việc gì?”
Tiêu Tiêu phẫn hận nhìn, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô, hung tợn nói: “Chính cô, chính cô cố ý cho xe đụng vào xe tôi!”
“Tiêu Tiêu, em lại nói hươu nói vượn cái gì!” Trình Tường một bên kéo cô, ngữ khí có chút ngưng trọng: “Lâm Lệ sẽ không làm chuyện như vậy!”
Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Trình Tường nói: “Tường ca ca, chính là cô ta, cô ta hận em, cũng hận anh cho nên muốn lái xe đâm chúng ta.” Nói xong quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Lệ.
“Cô ta hận em, cũng hận anh!”
Nghe vậy, Trình Tường tựa hồ chịu đả kích rất lớn, cả người dao động, tha thiết nhìn Lâm Lệ, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút thống khổ.
Lâm Lệ trong lòng cười lạnh, thật sự cảm thấy tức cười đến cực điểm, Tiêu Tiêu thế nhưng có thể trợn mắt nói dối, nói cô sai Chu Hàn cố ý đâm vào, chẳng lẽ cô dự đoán trước được sao? Biết được chiếc xe này cô ta mới mua, mà bọn họ lại ở bên trong, cho nên sai Chu Hàn phóng xe về phía trước để trả thì việc bọn họ đã làm trước kia?
Bọn họ không phải là rất coi trọng cô đi, có thể xem cô như thần thông quảng đại! Càng buồn cười chính là biểu tình của Trình Tường, hắn có tin tưởng lời cô ta không? Ha ha, thật sự rất là buồn cười, bình thường hắn suy luận rất giỏi, thế nhưng giờ phút này không thể nhìn ra sự sơ hở trong lời nói của Tiêu Tiêu. Lúc trước vì cái gì cô lại mê luyến hắn mười năm? Không ngờ ánh mắt cô lúc trước kém đến vậy!
Nhìn bọn họ, Lâm Lệ nhếch môi nói: “Hai người nhất định cho là như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn” Nói xong, trực tiếp quay đầu đem cửa kính kéo lên, sau đó cũng không thèm nhìn bọn họ nữa.
Tiêu Tiêu kéo Trình Tường, chỉ vào Lâm Lệ đang ngồi trong xe nói: “Anh xem đi Tường ca ca, cô ta thừa nhận, chính miệng cô ta thừa nhận là cô ta cố ý, nữ nhân này là người xấu, tâm cơ quá nặng, cô ta muốn trả thù chúng ta, muốn hại chúng ta, người như vậy anh còn suy nghĩ về cô ta làm gì!”
Trình Tường chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Lệ, tựa hồ những lời Tiêu Tiêu nói bên người một chữ cũng không lọt vào tai.
Chu Hàn mặt lạnh nhìn một tràng “trò khôi hài” này, nhớ tới hình dáng nỉ non bất lực của Lâm Lệ trong bệnh viện, nhớ tới hình ảnh Lâm Lệ ghé vào bồn cầu mà nôn, nhớ tới biểu tình cô đơn của cô trong sân nhỏ đại viện, nội tâm cảm thấy không đáng cho cô. Nam nhân trước mặt này nhận không nổi mười năm tình cảm của cô, càng không đáng vì hắn mà trở nên gầy yếu như vậy, một chút đều không đáng!”
Thấy Trình Tường không có phản ứng, Tiêu Tiêu nội tâm rất khó chịu, trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện không được như ý, khiến cho cô buồn bực tích tụ lại, hôm nay thừa dịp cơ hội này phát tiết, đi ra phía trước đập vào cửa xe, miệng mắng mỏ: “Lâm Lệ, cô ra đây cho tôi, trốn ở trong đó làm cái gì, đã như vậy mà không dám đi a, cô cho rằng Tường ca ca đối với cô chút áy náy thì cô muốn làm gì thì làm sao, tôi nói cho cô biết, cô…”
“Tiêu Tiêu!” Phía sau Trình Tường hô, ngữ khí có chút lạnh lùng, nhìn cô nói: “Đủ rồi!”
Tiêu Tiêu cả người chấn động, quay đầu nhìn Trình Tường, hốc mắt hồng hồng ngân ngấn nước, vẻ mặt uỷ khuất, mang theo khoc nức nở nói: “Tường ca ca, anh mắng em….” Hắn chưa từng nói nặng lời với cô, chưa từng mắng cô….
Lần đầu tiên, nhìn Tiêu Tiêu uỷ khuất khóc lóc như vậy, Trình Tưởng cảm thấy có chút mệt mỏi, có chút chán ghét cùng chết lặng, cô tựa hồ vẫn là cô gái năm đó, tựa hồ chưa từng trưởng thành, nhưng là bây giờ anh không còn cảm thấy cô đáng yêu nữa, thậm chí còn mang cảm giác mệt mỏi đến cho người khác.
Không nhìn Tiêu Tiêu, Trình Tường trực tiếp xoay người hướng Chu Hàn nói: “ Thực sự không đúng, lần này là lỗi của chúng tôi, lúc nào có hoá đơn chi phí sửa xe thì đưa cho tôi”, sau đó lấy danh thiếp trong ví đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn nhận lấy, khóe miệng khẽ nhếch tựa hồ mang theo châm chọc, lạnh lùng thản nhiên nói: “Yên tâm, giấy tờ tôi nhất định mang qua!”
Trình Tường không nói gì nữa, lướt qua hắn trực tiếp trên xe. Thấy hắn phải đi, Tiêu Tiêu dừng việc lau nước mắt, chạy chậm đuổi theo Trình Tường: “Tường ca ca, đợi em chút.”
Chờ bọn họ ly khai, Chu Hàn mới xoay người quay lại xe, thấy Lâm Lệ nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt nhìn không ra một chút ưu tư, chỉ là bàn tay đặt ở trên đùi siết chặt, lộ ra cô giờ phút này đang ưu tư.
Chu Hàn không nói thêm gì, khởi động xe tiếp tục hướng về phía công ty.